Tải về
Việc một nhãn hiệu được công nhận là "nổi tiếng" mang lại quyền bảo hộ mạnh mẽ trong luật sở hữu trí tuệ. Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra là: Liệu sự công nhận này có hiệu lực hồi tố, đủ sức phủ nhận quyền sử dụng hợp pháp đối với cùng nhãn hiệu mà một doanh nghiệp khác đã thiết lập từ nhiều thập kỷ trước? Vụ kiện giữa Paragon Polymer Products Pvt. Ltd. (nhà sản xuất giày dép với nhãn hiệu "PARAGON" nổi tiếng) và Sumar Chand Nahar (nhà sản xuất động cơ điện cũng sử dụng nhãn hiệu "PARAGON") chính là bối cảnh thực tiễn cho câu hỏi pháp lý phức tạp này. Phán quyết của Tòa án Tối cao Madras không chỉ định đoạt số phận hai nhãn hiệu "PARAGON" mà còn khẳng định nguyên tắc quan trọng về hiệu lực hướng tới tương lai trong bảo hộ nhãn hiệu nổi tiếng ở Ấn Độ.
Vụ tranh chấp pháp lý số (T)CMA(TM) 80 năm 2023 giữa nguyên đơn là Công ty TNHH Sản phẩm Polymer Paragon (Paragon Polymer Products Pvt. Ltd.) và bị đơn là ông Sumar Chand Nahar phát sinh từ việc sử dụng nhãn hiệu “PARAGON” bởi hai chủ thể kinh doanh hoạt động trong các lĩnh vực ngành nghề khác biệt.
Nguyên đơn, Công ty TNHH Sản phẩm Polymer Paragon, là một nhà sản xuất giày dép có lịch sử hoạt động từ năm 1975, đồng thời sở hữu nhiều văn bằng bảo hộ nhãn hiệu, bao gồm Nhóm 25 (giày dép và các sản phẩm liên quan). Nhãn hiệu “PARAGON” của nguyên đơn đã được cơ quan có thẩm quyền công nhận là nhãn hiệu nổi tiếng vào năm 2017.
Trong khi đó, bị đơn, Sumar Chand Nahar, tiến hành hoạt động kinh doanh dưới tên thương mại Paragon Engineers trong lĩnh vực sản xuất động cơ điện từ năm 1977. Bị đơn đã được cấp văn bằng bảo hộ nhãn hiệu “PARAGON” kèm theo hình tượng một con chim từ năm 1986 (Nhóm 7) và sau đó nộp đơn đăng ký nhãn hiệu cho Nhóm 9 vào năm 2001 đối với các sản phẩm liên quan đến động cơ điện.
Nguyên đơn đã nộp đơn phản đối việc cấp đăng ký nhãn hiệu “PARAGON” cho bị đơn trong Nhóm 09, viện dẫn nguy cơ gây nhầm lẫn cho người tiêu dùng và làm suy yếu khả năng phân biệt của nhãn hiệu. Nguyên đơn lập luận rằng, với tư cách là nhãn hiệu nổi tiếng, nhãn hiệu “PARAGON” của mình cần được bảo vệ và ngăn chặn việc sử dụng trong bất kỳ nhóm sản phẩm/dịch vụ nào.
Tuy nhiên, Cục Sở hữu Trí tuệ đã ban hành quyết định bác bỏ đơn phản đối của nguyên đơn, chấp thuận đơn đăng ký nhãn hiệu của bị đơn Sumar Chand Nahar. Không đồng ý với quyết định này, nguyên đơn Paragon Polymer đã tiến hành thủ tục kháng cáo lên Tòa án Tối cao Madras.
Tòa án Tối cao Madras đã ban hành một phán quyết có lập luận chặt chẽ, cân bằng giữa việc bảo hộ sở hữu trí tuệ và cạnh tranh lành mạnh. Tòa án đã bác bỏ đơn kháng cáo của Paragon Polymer và ủng hộ quyền của Sumar Chand Nahar được tiếp tục sử dụng nhãn hiệu “PARAGON” cho hàng hóa điện thuộc Nhóm 9, viện dẫn các điểm chính sau đây:
Trên cơ sở này, Tòa án đã chấp nhận đơn kháng cáo của nguyên đơn và chuyển hồ sơ vụ việc trở lại Cục Sở hữu Trí tuệ để cơ quan này thiết lập các điều kiện cụ thể, đảm bảo sự cùng tồn tại hợp pháp của cả hai nhãn hiệu trong phạm vi các nhóm sản phẩm/dịch vụ tương ứng.
Vụ kiện này có ý nghĩa quan trọng trong việc làm sáng tỏ sự cân bằng giữa bảo hộ quyền sở hữu trí tuệ đối với nhãn hiệu và bảo đảm môi trường cạnh tranh lành mạnh theo quy định của pháp luật về nhãn hiệu. Phán quyết của Tòa án Tối cao Madras khẳng định nguyên tắc rằng, việc một nhãn hiệu được công nhận là nhãn hiệu nổi tiếng không tự động mang lại cho chủ sở hữu nhãn hiệu quyền độc quyền tuyệt đối trên tất cả các lĩnh vực kinh doanh. Nguyên tắc này đặc biệt được nhấn mạnh trong trường hợp có một chủ thể khác đã sử dụng nhãn hiệu một cách trung thực và liên tục trong một khoảng thời gian dài trước khi nhãn hiệu kia được công nhận là nổi tiếng.
Phán quyết của Tòa án cũng tái khẳng định tầm quan trọng của việc luật sở hữu trí tuệ cần khuyến khích và duy trì một môi trường cạnh tranh công bằng trên thị trường. Vụ việc này đặc biệt làm nổi bật vấn đề về việc áp dụng hồi tố đối với hiệu lực pháp lý của việc công nhận một nhãn hiệu là nổi tiếng.
Nếu Tòa án đưa ra phán quyết ủng hộ nguyên đơn Paragon Polymer, điều này có nguy cơ tạo ra một tiền lệ pháp lý bất lợi, cho phép các doanh nghiệp đạt được danh hiệu nhãn hiệu nổi tiếng sau này có thể gây khó khăn và trừng phạt một cách không công bằng đối với những chủ thể đã sử dụng nhãn hiệu một cách trung thực trước đó.
Thay vào đó, phán quyết của Tòa án đã thể hiện sự thận trọng và khôn ngoan khi ủng hộ giải pháp cùng tồn tại của cả hai nhãn hiệu. Giải pháp này cho phép cả nguyên đơn và bị đơn tiếp tục hoạt động kinh doanh trong lĩnh vực của mình, đồng thời vẫn bảo vệ được quyền lợi của người tiêu dùng. Vụ việc này cũng cho thấy sự phát triển của pháp luật sở hữu trí tuệ tại Ấn Độ trong bối cảnh toàn cầu hóa, hướng tới việc thiết lập một sự cân bằng hợp lý giữa quyền độc quyền và sự công bằng trên thị trường.
Đọc thêm